
.
CHÙM THƠ CŨ: HÌNH ẢNH NGÔI SAO
(ý nghĩa ngôi sao tuỳ ngữ cảnh cụ thể, nhất định)
Bài nhất
NHÀ SAO
Trần Xuân An
hơn mười lăm năm qua rồi
tôn thời chiến tranh còn đó
mảnh đạn găm dày lỗ chỗ
ngày đêm, sao mọc khắp nhà!
trăng chiếu vào, đèn soi ra
nắng cũng thắp ngàn sao lạ
nhưng đợi nhà xây khắp đã
chuyện khổ thành tứ nên thơ
hơn mười lăm năm cứ chờ
ha hả bật cười, chờ mãi
nhà xây mới vài mươi cái
làng vẫn ngân hà, nhà sao!
thì biết chờ đến khi nào
nói đùa không rơi nước mắt
nhắc lại những cơ cực khác
nói trạng và cười, nhìn nhau.
T.X.A
19.10.1990
Bài nhì
THƠ TÌNH CỦA NGƯỜI DU KÍCH
Trần Xuân An
1.
gió dừng trên tóc mình ơi
lòng em cháy bỏng mặt trời ban trưa
ra sân ủ mắm phơi dưa
nhớ da diết những mùa mưa có mình
nước dâng giấc ngủ dập dềnh
ngồi hầm cứ tưởng dầm kênh bủa chài
nghiêng lưng ngước mắt ra ngoài
trời lên nắng hửng nhớ ngày trồng dưa…
nắng bù bóng tối năm xưa
em bù công sớm việc trưa hộ mình!
2.
có nhau, hầm chật nằm nghiêng
có đất đai, có xóm giềng, mất nhau!
máu rơi máu ứa hào sâu
bưởi trồng chỗ đất còn đau suốt đời
hoa thơm trĩu nhánh mình ơi
trắng lòng em những nụ cười đánh đêm
bưởi ra trĩu nhánh lung liêng
trái nghìn giọt lệ, cứng thêm lòng người
ta như hạt giống đất vùi
bom xô cành chiết, vói trời nở sao!
T.X.A
1976
Bài ba
MỘT TUỔI HÒA BÌNH
Trần Xuân An
dường như ai cũng là trẻ thơ
lòng nôn nao khó ngủ
sông trôi nhanh đưa hai bờ thành phố
ngóng hừng đông ngoài khơi xa
thức giấc với chuông chùa ngân nga
sao mai treo đầu ngõ
đi bên ni trông sang bên nớ
hân hoan hồng sương bay
nụ cười là hoa lục bình mai nay
xuôi theo dòng người dự hội
nắng lên phơi phới
tỏa ra từ tiếng chim
mặt trời nháng hồi chiêng
trống ran lồng ngực mở
người kéo cờ thắp lên búp lửa
rực Văn Lâu cây nến trắng reo vui
gió chuyền đưa lời chúc trăm nơi
cả đất nước về với Huế
Huế mai nay ngạo nghễ
nhớ một thời không làm sao quên
Huế mai nay đạp bóng tối đứng lên
từng mẩu gạch cũng ngời sức sống
trái chín hương lồng lộng
đất vun trồng bao nhà máy ước mơ
ôi Huế chúng ta và thơ
dẫu hòa bình chưa đầy một tuổi
vững vàng đôi chân bước tới
bởi lòng dân trong vắt nước sông Hương
Huế là Yêu Thương
sum vầy ngày hội lớn
khẩu hiệu như bàn tay trên nón
chỉ đường đi, đi lên.
T.X.A
1976
Bài tư
TẬP QUÂN SỰ
Trần Xuân An
bước đều qua tháng bảy
giậm gót chân rập ràng
hiểu núi rừng năm ấy
đỉnh trời sao dọc ngang.
T.X.A
1977
(Bốn bài trên trong tập thơ “Giọt mực, cánh đồng và vở kịch điên”)
.
Bài năm
VÌ SAO
Trần Xuân An
~~ tặng Nguyễn Tấn Sĩ ~~
ngày mai ngày mai ra sao
bài ca nao nao tuổi nhỏ
nửa đời vẫn còn bỡ ngỡ
trắng đêm trời cao xa mờ
băn khoăn thuở ấy ngây ngô
sao gọi vì sao lạ thế
và phải như lời bà kể
người có vì sao riêng chăng?
trời cao xa xanh ngàn năm
nỗi hồn nhiên thành kinh sợ
suốt ngày xôn xao không nhớ
đêm khuya hiện về, lắng sâu
vì sao, vì sao, vì sao
đời chung sao riêng phần số?
vì sao chia tan, gặp gỡ?
một nhà mơ ước khác nhau?
đường đời khởi tự nơi đâu?
từ giọt máu hồng lòng mẹ?
từ hạt mưa xanh trí nhớ
hoá vì sao nhỏ đưa đường?
nắng gió thổi loà trăm phương
chỉ lọt vào hồn một phía?
mắt ấy mẹ cho? đời mở?
hay hồn xoay lốc loạn cuồng?
hay để đời lung linh hơn
vì sao? vì sao? mờ? tỏ?
vì sao lung linh chuyện cổ
còn lung linh mãi ngàn sau?
bóng ma khói sương nào đâu
bụt tiên chỉ trong giấc ngủ
chỉ thấy lòng ai quỷ dữ
tình ai nhân hậu nhiệm mầu
đêm đêm ngước nhìn trời sao
thương ai tật nguyền từ nhỏ
ai chết bất ngờ mắt mở
ơi những kiếp người khổ đau!
qua bao đèo vui vực đau
ngẫu nhiên xui thêm run sợ
bao người co ro bé nhỏ
đêm đêm, mắt ướt, nhìn sao
mặc ngẫu nhiên thành trời cao
chen ngang bao điều định rõ
cho đời vẫn còn đối phó
thấy không thừa thãi chiếc đầu!?
trời xưa nào có mắt đâu
người phải cho trời đôi mắt
đâu phải chỉ là mơ ước… ?
phải chữa tận cùng khổ đau?!
tự thắp cho mình vì sao
hiểu đời hiểu mình, tất cả
và hồn nhiên như hoa lá
và sống không chịu cúi đầu
mỗi người là một vì sao
mỗi phận đời riêng, ẩn số
cuộc đời cứ như câu đố
có Trời cũng mặc Trời cao.
T.X.A.
1985
(Trong tập thơ “Nắng và mưa”, 1991)
————————————
ĐÍNH THÊM VÀO ĐÂY:
Bài sáu, phụ đính
HỒN HẬU CHÚT NIỀM CA DAO ĐẤT MỚI
CỦA NGƯỜI LÍNH “NGỤY” THƯƠNG MẾN
Trần Xuân An
về thăm mai mốt mình lên
rẫy nương ơi, nhớ đừng quên đâm chồi
mình đi, nhớ lắm đi thôi
rẫy ở lại, có nhớ lời mình không?
lưng cà mang nặng đừng cong
lắm em, ngô nhớ hông bồng cõng vai
còn khoai nữa, nhớ chưa khoai
sinh con bụ bẫm bằng hai mùa rồi
giàn bí cũng đừng ham chơi
cùng ong bướm, quên ru nôi em nằm
bầy heo giữ tạng ăn tham
gà cũng vậy, đừng xéo mầm phá cây
mình dặn đi dặn lại hoài
thương mình đừng bỏ ngoài tai lời mình
một quê ở, một quê sinh
xa đất mới để gặp mình phố xưa
lên đây quen nắng quen mưa
nửa lòng muốn, nửa lòng chưa muốn về.
T.X.A.
1976
(Trong tập thơ “Giọt mực, cánh đồng và vở kịch điên”)
.
https:// www. facebook. com/tranxuanan.writer/posts/3148059698801293/

.

.
1.
Hồi 19 tuổi, học chính trị chính khoá mấy tháng trời, bỗng hăng say CÁCH MẠNG THẾ GIỚI, tôi cũng VÔ THỨC chấp nhận VÔ TỔ QUỐC, hát chào cờ đỏ sao vàng rất chân thành.
2.
Thật ra không một người Việt Nam nào chấp nhận VÔ TỔ QUỐC, theo yêu cầu bắt buộc của Liên Xô (chủ nghĩa tam vô, nhị các), cho nên Đảng và Nhà nước mới gọi cờ đỏ sao vàng là cờ Tổ quốc! Nhân dân mình bị lừa mị.
3.
Tôn giáo không có Tổ quốc, chỉ có địa bàn cụ thể hình thành tôn giáo. Tôn giáo thuộc lĩnh vực tâm linh, nghìn đời xưa, nên biểu trưng tôn giáo là thiêng liêng nhất hoặc ngang với Tổ quốc mà ở các nước đó, tôn giáo nào đó là quốc giáo. Những lá quốc kì có biểu trưng tôn giáo là dấu tích còn sót lại của hình thái nhà nước kết hợp với thần quyền cổ xưa. Nhưng hiện đại, chính trị thuộc lĩnh vực trần thế hoàn toàn, cốt tuỷ là chủ quyền Đất nước, nhất là chính trị chống ngoại xâm, không thể không thao thức về Tổ quốc. Và chính trị, chính thể của nó không bao giờ có thể là tôn giáo với tư cách là quốc giáo. Bác Hồ chấp nhận Sao năm cánh (chủ nghĩa Mác Lê) là do sức ép của bối cảnh quốc tế thời đó. Phan Bội Châu đã từng bị Liên Xô mặc cả về viện trợ và cách mạng công nông (“Tự phán”), muốn được viện trợ thì phải thực thi chủ nghĩa Mác Lê, tức là chịu phiên thuộc Liên Xô.
T.X.A.
Bổ sung, 05-04-2022
04-04-2022
.

.